Phật giáo và đời sống
Dâng mẹ
Cúi xin mẹ bảo trọng thân Trải lòng con chút tri ân dâng Người ĐỨC BỔN A LAN NHÃ MÙA VU LAN Canh Dần
Bâng khuâng Thu lá rụng vàng
Vẳng chuông chùa báo Vu lan hội về
Chạnh lòng lữ khách xa quê
Lời ru buồn mãi nhớ về cố hương
Mẹ già tóc bạc như sương
Quặn lòng con bát cơm dâng vắng người.
Khói châu lan nhạt nhòa đẫm lệ
Dặm quan san vạn nẻo cách ngăn
Tím chiều thu đổ mưa rầm
Thắt lòng con khẽ âm thầm: Mẹ ơi
Mái tranh nghèo quạnh hiu sau trước
Vắng mẹ hiền nhẹ bước vào ra
Đâu còn giọng nói cha già
Dạy con cách giữ nếp nhà cho ngoan
Dạy con chớ sống dối gian
Giữ đói cho sạch rách cho thơm lòng
Nhạn chiều kêu vẳng ngàn thông
Gió hiu hiu lạnh mẹ trông con về
Nuốt đôi hàng lệ tái tê
Mẹ ơi con mãi nhớ về cội xưa
Thần hôn con thiếu chào thưa
Dãi dầu chẳng thể nắng mưa đỡ đần
Cúi xin mẹ bảo trọng thân
Trải lòng con chút tri ân dâng Người
ĐỨC BỔN A LAN NHÃ MÙA VU LAN Canh Dần
Aovu Cohan