Phật giáo và đời sống

Nhớ quê

Con đi phiêu lãng khắp mười phương. Mải mê tìm chân lý vô thường.

 

Nhớ về quê ngoại đất Hưng Yên.

Có bánh đúc ngô của mẹ hiền.

Có miếng trầu cau nồng hơi mẹ.

Sưởi ấm hồn con tan bóng đêm!

Thương lắm quê tôi đất Khoái Châu.

Có vành nôi của mẹ dãi dầu,

Nổi chìm năm tháng theo dòng nước.

Con vạc kêu đêm, đêm về đâu!

Nhớ tiếng sáo diều buổu trăng lên.

Bát ngát bờ đay dải lụa mềm.

Nhớ câu “…Cò lả…”qua lời mẹ

Nâng bước chân con khắp mọi miền.

Con đi phiêu lãng khắp mười phương. 

Mải mê tìm chân lý vô thường.

Rồi chợt một chiều trên bến vắng

Con nhớ về Mẹ – Quê hương.

                            Hữu Châu